Top truyện ngôn tình hiện đại hay nhất hiện nay dưới đây sẽ mang lại cho bạn những giây phút thư giãn trong lúc nghỉ ngơi bởi những câu chuyện tình yêu ngọt ngào, sưởi ấm tâm hồn bạn. Hãy cùng mình điểm qua top truyện ngôn tình hiện đại hay nhất hiện nay nhé!
Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh
Tác giả: Du Nhàn Miêu
Thể loại: Hiện đại, nam khuyết tật, thâm tình, sủng, ngọt, HE
Số chương: Hoàn (68 chương + 2 phiên ngoại)
Câu chuyện khá nhẹ nhàng và ngọt ngào. Kể về mối tình của chàng trai khuyết tật ở chân Lương Văn Thông và cô gái xinh đẹp Lâm Văn Ý.
Cả hai tình cờ quen biết nhau trên một chuyến bay. Vì Lâm Văn Ý có chứng bệnh sợ máy bay do di chứng từ tai nạn máy bay cô gặp lúc nhỏ, mà mỗi lần đi máy bay cô đều phải uống thuốc ngủ. Ngủ gà ngủ gật thế nào lại ngã vào vòng tay của anh. Duyên phận của bọn họ cứ thế mà bắt đầu.
Từ lần đó Lâm Văn Ý cũng đã bắt đầu rung rinh trước sự dịu dàng, ấm áp của người đàn ông đó. Sau đó qua vài lần tình cờ gặp gỡ họ cũng dần quen với nhau hơn. Mặc dù anh có nhiều chỗ bất tiện, nhưng anh luôn vì cô mà bỏ quên chính mình. Cô không chịu được nóng, anh lại không thể chịu được lạnh, vậy mà anh lại không lên tiếng, cứ mặc cho hơi lạnh trong xe làm chân mình tê buốt. Khi hai người hẹn nhau, dù cho bất tiện, nhưng anh chưa bao giờ để cô phải chờ. Nhìn người thanh niên chống nạn chờ mình dưới trời nắng gắt, trái tim Lâm Văn Ý làm sao không rung động.
Tình cảm của cả hai cứ hình thành tự nhiên như thế. Lâm Văn Ý không phải vì sinh ra trong gia đình hạnh phúc giàu sang mà tính tình kênh kiệu, ngược lại cô lại rất tỉ mỉ trong mọi chuyện, dù một biểu hiện nhỏ khó chịu mà anh cố kìm nén cô cũng có thể thấy được. Cô biết người đàn ông này yêu mình, yêu đến nỗi không muốn mình phải khó chịu hay ủy khuất trong bất cứ việc gì, đến nỗi chỉ cần cô vui vẻ, mọi chuyện anh đều có thể chịu đựng được.
Lương Văn Thông đã chống chọi và làm quen dần với khiếm khuyết của bản thân, anh không vì điều đó mà cảm thấy mặc cảm nữa, ngược lại luôn sống tích cực và hết mình với công việc. Vậy mà từ khi yêu Lâm Văn Ý lại làm anh không ít lần cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với cô. Tình yêu của cả hai ấm áp, ngọt ngào nhưng làm sao tránh khỏi những lần giận hờn cãi vã vì suy nghĩ riêng của cả hai.
Sự việc lên đến cao trào khi ngay trước hôn lễ, Lâm Văn Ý lại biết được rằng chính vì bảo vệ mình trong tai nạn máy bay năm đó mà Lương Văn Thông mới bị tàn tật như bây giờ. Cô hoang mang, hoảng sợ, dằn vặt… Liệu Lâm Văn Ý có vượt qua được cú sốc đó để tiếp tục cùng anh tiến đến lễ đường, hay cô lại quyết định chạy trốn, trốn khỏi thực tại khiến bản thân cảm thấy tội lỗi, vì cô, chính bởi vì cô mà một người có nụ cười ấm áp, tương lai sáng lạng đã phải suốt đời ngồi trên xe lăng?
Câu chuyện ngọt ngào và ấm áp vô cùng, có chút yếu tố người yêu cũ, nhưng nó chỉ như thêm chút vị ghen tuông, và làm cả hai hiểu nhau hơn. Truyện nhẹ nhàng, thâm tình rất thích hợp để thư giãn.
Cố Phán Rực Rỡ
Tác giả: Dạ Mạn
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ chính khiếm khuyết (bị câm), nhẹ nhàng, ấm áp, ngọt ngào, HE
Số chương: Hoàn 68 chương
Khi Trần Thiệu Thần nhìn thấy cô gái nhỏ Cố Phán trên sân trường cấp ba năm ấy, anh đã biết rằng cô chính là người con gái mình muốn bảo bọc chăm sóc cả đời. Hay giống như trong đêm gió tuyết đầy trời năm đó, khi anh nói với cô “Động tác thủ ngữ của em, anh có thể hiểu được”, Cố Phán biết rằng chàng trai ấy đã để lại một dấu ấn sâu đậm chẳng thể xoá nhoà trong trái tim cô.
Cố Phán là một người con gái mà thoạt nhìn, mọi người đều sẽ cho rằng cô là một cô gái hoàn hảo. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng, lại có tài năng hội hoạ xuất chúng. Nhưng vốn dĩ trên đời này chẳng có ai là hoàn mỹ cả, Cố Phán tưởng chừng như có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng khiếm khuyết lớn nhất của cô chính là cô không bao giờ có thể cất tiếng nói lên được. Đúng vậy, Cố Phán là một cô gái câm.
Những ánh mắt hiếu kỳ ngạc nhiên, những lời cười cợt xem thường, đó là những thứ mà Cố Phán đã phải đối mặt trong suốt quá trình trưởng thành. Nhưng cô không vì những thứ ấy mà trở nên tự ti bi quan. Cố Phán vẫn ngày ngày cố gắng phấn đấu tiến về phía trước, cô như một ánh mặt trời nhỏ tỏa sáng rực rỡ. Và rồi sự lạc quan vui vẻ ấy đã khiến cô gặp được Trần Thiệu Thần.
Tình yêu giữa Cố Phán và Trần Thiệu Thần không phải là thứ tình cảm mãnh liệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, nó như một dòng chảy dịu dàng ấm áp chậm rãi bao quanh trái tim của hai người họ. Có một Trần Thiệu Thần vì muốn đến gần Cố Phán hơn mà cố gắng học thủ ngữ, rồi lại cho cô một cái hẹn gặp lại ở trường đại học. Có một Cố Phán đã cố gắng phấn đấu để có thể gặp lại anh như lời đã hẹn.
Bọn họ cùng nhau trải qua những ngày tháng ngọt ngào muôn màu muôn vẻ của cuộc sống đại học. Vì đã xác định được rõ tình cảm của mình từ lâu nên Trần Thiệu Thần tốc chiến tốc thắng, chẳng bao lâu sau khi vào trường tất cả mọi người đều đã biết học trưởng đẹp trai Trần Thiệu Thần và mỹ nữ khoa mỹ thuật Cố Phán đang hẹn hò. Mức độ cưng chiều vào bảo bọc Trần Thiệu Thần dành cho Cố Phán là tuyệt đối, còn có vài giây phút rất lưu manh khiến Cố Phán đỏ mặt tía tai tim đập rộn ràng.
Yêu một người quá ưu tú như Trần Thiệu Thần, đôi lúc Cố Phán cũng sẽ cảm thấy mình như một gánh nặng phiền phức của anh, không xứng đáng để đứng cạnh anh. Nhưng may mắn thay, cô đã yêu một người luôn luôn sẵn sàng bao dung chăm sóc cho cô, khiến cho cô tin tưởng và yêu thương bản thân mình hơn, cũng là động lực để có thể mạnh mẽ đương đầu với những khó khăn của cuộc sống.
Xét về nội dung, cốt truyện của “Cố Phán Rực Rỡ” thật sự không quá mới lạ, cả bộ truyện không có quá nhiều sóng gió và nam nữ chính cũng được xây dựng theo hình tượng nam thanh nữ tú vạn người mê. Nhưng bên cạnh đó đây là một bộ truyện đủ ngọt ngào, đủ ấm áp.
Năm Ấy Gặp Được Anh
Tác giả: Juliacy
Thể loại: Hiện đại, nam chính bị tật một chân, nữ truy nam, ngược, HE
Số chương: Hoàn 24 chương
Câu chuyện được kể theo ngôi thứ nhất qua lời tự sự của nữ chính – Phương Khả Nghi, cô và anh là bạn cùng lớp từ cấp 2 lên cấp 3. Họ chính thức quen nhau khi cả hai bắt đầu lớp 12. Trong suốt bốn năm đại học, đã có nhiều biến cố xảy ra giữa hai người, nhưng chuyện đó càng làm tình cảm cả hai thêm thắm thiết, cho đến khi cô dẫn anh về ra mắt bố mẹ.
Bố mẹ cô liên tục phản đối cho dù cô đưa ra bất kỳ ưu điểm nào về anh. Trong mắt họ, anh là một kẻ bần hàn, không học đại học lại còn bị tàn tật. Vì không trị được đứa con gái ngang bướng, bố mẹ đành đem cô sang Úc với lý do học tiếp ba năm để có tương lai, sau ba năm trở về họ sẽ chấp nhận cô và anh lấy nhau.
Cô cứ nghĩ họ đã trải qua nhiều sóng gió như vậy mà vẫn ở bên nhau thì ba năm sẽ trôi qua nhanh thôi, rằng lúc đó cô và anh sẽ được mọi người chấp nhận. Nhưng người tính không bằng trời tính, ba năm cô ở Úc cô đã gặp được John. Đối với cô, John là một người bạn đặc biệt mà cô có thể chia sẻ những điều mà anh không thể làm như leo núi, trượt tuyết, bơi lội. Nhưng với John, cô không đơn thuần là người bạn, anh thích cô, anh luôn chờ đợi cô.
Vào cái ngày cô kết thúc ba năm học để trở về gặp anh thì John bị tai nạn giao thông. Cô đã không lên máy bay và ở lại chăm sóc John. Đồng thời cùng lúc đó có công ty mời cô làm việc, bố mẹ lại càng không cho cô trở về. Cô đặt ra cái hẹn thêm nửa năm với anh. Vậy mà cô đã thất hứa. Ngày trở về nước, cô đã được nghe rất nhiều chuyện về anh, kể cả việc anh đã cưới vợ và chuẩn bị có con.
Kỷ Thế Phàm – anh hoàn mỹ về mọi mặt nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là một bên chân bị khuyết tật bẩm sinh. Anh vẫn có cảm giác nhưng không thể động đậy chân, và vì tự ti nên khi đi học anh không muốn tiếp xúc gần gũi với ai. Cho đến khi anh gặp cô, cô hoạt bát vui vẻ, chính cô đã đem lại ánh mặt trời cho anh.
Nhưng khoảng cách giữa anh và cô càng xa khi cô học đại học còn anh thì không. Vì lẽ đó, anh dốc hết sức mở một tiệm sửa đồ điện tử, những muốn kéo gần khoảng cách địa vị giữa cô và anh bằng một con đường khác.
Sau bốn năm, cứ nghĩ anh có thể đường đường chính chính đem cô về làm vợ nhưng lại gặp sự phản đối quyết liệt của bố mẹ cô, anh đành chấp nhận đợi ba năm. Nhưng trong một năm cuối cô đã thất hứa và nói anh hãy đợi cô. Anh đã đợi, nhưng trong thời gian đó bố mẹ cô đã tìm tới, họ nói cho anh biết cô và John hợp thế nào, họ nói họ có lỗi với anh nhưng mong anh hãy thành toàn cho cô và John.
Cùng thời gian đó anh lại bị dồn dập tấn công bởi những việc bất ngờ mà suýt không gượng dậy được. Bà anh mất, nhà bị bán, tâm huyết gây dựng bao năm của anh đứng ở bờ vực phá sản, lại không thể liên lạc với cô, thế giới của anh như sụp đổ.
Cô về nước được một năm thì hai người gặp nhau tại ngôi nhà cũ của anh. Quãng thời gian sau đó là sự dằn vặt lẫn hối hận của cả hai người. Đời sống gia đình không hạnh phúc, cuối cùng thì Kỷ Thế Phàm cũng ly hôn với vợ. Nhưng anh và cô vẫn không tới với nhau, bởi anh cảm thấy mình là kẻ phụ bạc và không xứng đáng với bất kì ai nữa.
Trải qua biết bao chia cắt, khổ sở, cuối cùng nam chính và nữ chính cũng tìm tới được với nhau. Tôi không thích Kỷ Thế Phàm vì anh ta không sạch, nhưng cũng không thể không tiếc nuối vì những cái “nếu như” giữa hai người đó. Nếu như Phương Khả Nghi không ra nước ngoài, nếu như Kỷ Thế Phàm tin tưởng vào tình cảm của họ, nếu như không có John hay người vợ của nam chính, nếu như… thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Truyện ngược, có khúc nhẹ nhàng nhưng cũng có khúc dằn vặt đau thấu tim. Tình cảm của anh dành cho cô rất nhẹ nhàng, quan tâm những điều nhỏ nhặt nhất, vừa dễ thương lại sủng.
Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên
Tác giả: Huyền Ẩn
Thể loại: Hiện đại, nam khuyết tật, thâm tình, nữ mạnh mẽ, ngược, HE
Số chương: Hoàn (59 chương + 5 phiên ngoại)
Truyện kể về mối tình của cô sinh viên sư phạm Anh tên Tiểu Thu và chàng kiến trúc sư tài năng nhưng lại bị khiếm khuyết ở chân – Vương Lịch Xuyên. Tại quán cà phê nơi cô làm việc, chỉ vì một câu nói “ I’m terribly.. sorry” đã gắn kết cuộc đời hai con người lại với nhau. Yêu nhau một năm, Vương Lịch Xuyên quyết định trở về Thụy Sĩ, rời khỏi người con gái anh yêu vì căn bệnh ung thư xương quái ác. Thế là bọn họ phải chia cắt 6 năm, nhưng Tiểu Thu vẫn không thể quên được người đàn ông đó, cô thậm chí tự hủy hoại mình nhưng lại không hề tìm một người đàn ông khác để quên đi người trong lòng.
Sáu năm sau gặp lại, cô trở thành thông dịch viên trong công ty anh. Nhưng anh lại luôn cố tỏ ra lạnh nhạt, anh không muốn cô phải khổ sở vì một người như anh, với anh cô xứng đáng có được một người đàn ông bình thường để yêu thương và che chở. Nhưng có lẽ Lịch Xuyên đã sai, vì Tiểu Thu là một cô gái mạnh mẽ, quyết đoán, nếu không biết thì thôi, khi Tiểu Thu biết được bệnh tình của anh, làm sao cô có thể chấp nhận chia tay. Cô muốn được ở bên anh, cùng anh vượt qua những phút giây cuối cùng. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải nguyện ý chia tay chỉ vì muốn anh được sống.
“Yêu một người như vậy, yêu suốt mười năm trời. Trái tim của chính mình, bị đẩy xuống vực sâu, hai lần. Chỉ muốn tuổi già thật yên lặng. Chữ “yêu” này, tôi không bao giờ muốn nói ra nữa. Độc thân rất tốt. Tự do tự tại, không nhanh không chậm.” – Tiểu Thu thậm chí đã từng nghĩ như vậy
Quay lại sống trong đau khổ, nhớ thương thêm ba năm. Nhưng cái giá cho mười năm đau khổ bi thương, cùng sự kiên trì chờ đợi cũng được đáp trả. Ba năm trị liệu bằng hóa trị, mặc dù đã tạm rời xa nhau, nhưng nhờ những dòng email của Tiểu Thu mà Vương Lịch Xuyên mới có thể trải qua những tháng ngày cô độc, đáng sợ đó. Để rồi cái ngày anh lại xuất hiện trước mặt cô, vẫn vẹn nguyên là Lịch Xuyên của mười năm trước.
Kết thúc truyện là những tháng ngày hạnh phúc của cả hai, Tiểu Thu cuối cùng đã hạnh phúc ở bên người đàn ông cô yêu, mà Lịch Xuyên cũng có thể chăm sóc bù đắp cho cô sau nhiều năm xa cách.
Truyện hay, miêu tả những cảnh ngọt ngào gần gũi của nam nữ chính rất tinh tế, mang phong thái nhẹ nhàng, thích hợp cho các thiếu nữ có trái tim mong manh, và hướng nội.
Dũng Khí Để Yêu
Tác giả: Hà Xử Thính Vũ
Thể loại: hiện đại, nam tàn tật, nữ cường, ngọt, sủng, HE
Số chương: Hoàn 58 chương
Giang Hoài mười bốn năm trước đã từng là nhạc công xuất sắc nhất, là thiên tài người người hâm mộ. Ấy vậy mà chỉ bởi vì một tai nạn lại biến anh trở thành một phế nhân, từ ngực trở xuống hoàn toàn tê liệt, tất cả việc ăn, uống, đi lại đều phải nhờ người khác giúp đỡ. Anh vốn đã chẳng còn mang hy vọng về hạnh phúc tương lai, mỗi ngày chẳng qua chỉ là cố gắng sống sót để không phụ lòng những người hết mực quan tâm anh.
Thế rồi một ngày, bởi vì sự cố liên quan đến bác sĩ trị liệu của mẹ anh, Giang Hoài gặp được Lâm Thư Tiếu. Cô là một bác sĩ tài giỏi, một người phụ nữ mạnh mẽ, thẳng thắn. Cô không ngại thân thể anh tàn tật, sự quan tâm trong đôi mắt cô khiến anh rung động, không tự chủ ôm huyễn hoặc muốn được ở bên cô. Nhưng anh tự ti, anh lo sợ bởi anh cảm thấy, một kẻ tàn tật như anh, đến việc sinh hoạt còn phải phụ thuộc vào người khác thì không có tư cách để yêu cô.
Nhưng Lâm Thư Tiếu là ai? Cô không phải thiếu nữ mới lớn, cũng không phải tiểu thư được nuôi trong lồng kính. Cô là Lâm Thư Tiếu, là bác sĩ trị liệu phục hồi, là người hiểu rõ tình trạng thân thể anh hơn bất kỳ ai. Cô đối với anh có thương xót nhưng loại tâm tình ấy không xuất phát từ sự ban ơn, mà là tiếc hận, khâm phục.
Cho dù cảm tình của cô đối với anh không đơn giản là tình yêu thuần túy, nhưng cũng cách tình yêu thuần túy không xa. Mà đối với người phụ nữ mạnh mẽ như Lâm Thư Tiếu, một khi đã nhận định một người, sẽ không cho phép người đó chạy trốn, càng không cho phép bản thân hối hận. Vậy nên, nếu anh “bất động” thì cô chủ động tiến lên một bước, giữ chặt người đàn ông khiến cô thương xót kia.
Giang Hoài đã từng là một người đàn ông hoàn mỹ, nhưng tai nạn kia đã biến anh trở thành một phế nhân. Mười bốn năm, anh học cách sống chung với cái thân thể gần như đã bị phá hủy hoàn toàn kia, học cách nhận lấy sự thương hại của người đời, học cách cam chịu ở trước mặt người khác lộ ra hình ảnh xấu xí nhất. Nhưng tất cả những điều đó không biến Giang Hoài trở thành một người đàn ông hèn yếu. Anh giống như một đóa hoa thủy tiên, lạnh lùng, cao ngạo lại mang theo chút khói lửa nhân gian. Đôi mắt của anh luôn có sự ưu thương nhàn nhạt, có lẽ xuất phát từ bản chất nghề nghiệp, cũng có thể bởi hoàn cảnh, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy thương xót.
Giang Hoài hiểu rõ bản thân xấu xí, thậm chí, tự tôn của anh rất cao nhưng lại bởi vì thân thể tàn tật mà chấp nhận “cúi đầu”. Anh tự ti lại rất nhạy cảm, đối với người mình yêu lại quá rụt rè, cẩn trọng. Bởi anh chỉ sợ người anh yêu hối hận, bởi bất kỳ người đàn ông khỏe mạnh nào khác so với anh đều có vẻ tốt hơn.
Lâm Thư Tiếu đối với Giang Hoài có thể coi như “nhất kiến chung tình”. Tình yêu của cô bắt nguồn từ sự thương xót nhưng điều đó không có nghĩa là thương hại. Ngược lại, cô bị anh chinh phục bởi chính sự tĩnh lặng, thấu hiểu, đôi khi là rụt rè, xấu hổ của anh. Cô biết anh tự ti, cho dù rung động cũng sẽ tìm cách trốn tránh. Vì thế, cô dùng cách trực tiếp nhất, xông vào cuộc sống của anh, bắt chịu trách nhiệm với “mầm họa” đã gieo vào trái tim cô.
Thư Tiếu hiểu rõ trong tất cả các con đường, yêu anh là nơi khó khăn nhất, lại vẫn muốn vì tình yêu của bọn họ mà vượt qua. Cô ấy nghiêm túc với lựa chọn của mình, lại luôn cố gắng vì người mình yêu mà chu toàn mọi mặt. Nhất là khi phải đối mặt với sự phản đối của cha mẹ, cô ấy vẫn quyết không muốn buông tay anh. Đối với Thư Tiếu, Giang Hoài không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng là người duy nhất khiến cô cam tâm tình nguyện ở bên.
Lối viết nhẹ nhàng, khai thác nhận vật ở nhiều góc độ, đặc biệt lột tả được tâm lý của một người “tàn phế” với những hy vọng, những mất mát và tổn thương khiến “Dũng khí để yêu” trở thành một bản độc tấu tình yêu độc nhất vô nhị của Giang Hoài cùng Thư Tiếu.
Phồn Giản
Tác giả: Quân Ước
Thể loại: Hiện đại, nam trầm ổn, nữ chính khiếm khuyết (bị điếc), HE
Số chương: Hoàn 61 chương
Lục Phồn, 29 tuổi, lính cứu hỏa hợp đồng, nghề tay trái là sửa xe. Bố mẹ không còn, sống một mình, rất trầm ổn.
Nghê Giản, 25 tuổi, họa sĩ vẽ truyện tranh manga nổi tiếng nhưng bị điếc. Bố mẹ ly hôn, đều có gia đình riêng. Sống cùng mẹ, nhưng lúc nào trốn được đều trốn đi, tính tình khó hiểu.
Lúc còn nhỏ, Lục Phồn và Nghê Giản được hứa hôn, nhưng chỉ là lời nói trong lúc vui miệng của hai nhà. Nghê Giản 3 tuổi bị điếc nhưng mẹ vẫn cố gắng cho cô học khẩu ngữ để có thể hòa nhập. Ngày đó, Nghê Giản thường theo Lục Phồn, đôi khi ở bên nhau rất trầm lặng, nhưng luôn có cảm giác an toàn. Cứ như vậy cho đến khi chia xa, là khoảng cấp hai.
Lần gặp tiếp theo hai người đã trưởng thành, tương lai gần như đã định. Vô tình chạm mặt, Nghê Giản nhận ra Lục Phồn trước, muốn trêu anh một chút, thật không ngờ trêu đến kết hôn luôn. Là mẹ Nghê Giản hiểu lầm con gái mình yêu đồng tính, ép cô phải lấy đàn ông. Nghê Giản không muốn giải thích nhiều, phần lớn là vì muốn chống đối mẹ, ra điều kiện trong vòng một tháng sẽ kết hôn. Có lẽ nếu chưa gặp Lục Phồn, Nghê Giản sẽ không dám đưa ra điều kiện như vậy, nhưng giờ gặp rồi. Tuy không chắc cục diện này sẽ thế nào, nhưng có lẽ, cảm giác an toàn khi xưa vẫn tồn tại, cô đã nhờ anh giúp.
“Tại sao lại là tôi?”
“Vì em không nghĩ ra được ai khác.”
Chỉ như vậy, 2 người trở thành vợ chồng hợp pháp.
“Anh yên tâm, sau khi kết hôn anh vẫn tự do như lúc độc thân”
Là lời hứa mà Nghê Giản dành cho Lục Phồn.
Nhưng, hai con người đang xuân thì, cả tâm lý và sức khỏe đều bình thường, sống cùng nhau dù không thường xuyên nhưng phản ứng cơ thể thì không lừa dối được. Đã kết hôn rồi, những việc muốn thử cũng nên thử. Thế là lao vào nhau, nhiệt tình, cháy bỏng.
Như đã nói, Nghê Giản tính cách quái dị, ngang ngạnh ương bướng không chịu kém ai. Lục Phồn điềm đạm, có tâm sự cũng giữ kín, rất đàn ông. Hai người ấy sống cùng nhau, định trước sẽ rất kỳ cục. Đặc thù nghề nghiệp, Lục Phồn đa phần sống trong trạm cứu hỏa, nghỉ phép mới về nhà. Nghê Giản mỗi khi bị thúc bản thảo, phải giam mình hàng tháng trời không tiếp xúc xã hội.
Cũng có những lúc, Nghê Giản đến trạm tìm Lục Phồn. Là khi, cô biết anh mang đồ ăn đến nhưng không liên lạc được với cô. Là khi, cô biết anh nhớ mình nhưng không dám thừa nhận. Là khi, cô biết mình cũng rất nhớ người đàn ông này… Nhớ, nên mới có thể chờ ngoài cổng suốt năm tiếng đồng hồ, chỉ để ôm một cái, hôn một cái và hỏi một câu: “Khi nào anh được nghỉ?”
Lúc hai người sống cùng nhau, không có quá nhiều thử thách, cũng không có quá nhiều những vấn đề gây tranh cãi. Chỉ là, những hành động thường nhật mà như vô tình khiến cho hai trái tim tự động cuốn vào nhau. Ví như, lần đầu tiên cô vào bếp, trứng cháy, đậu bắp khét. Anh đã nấu cho cô món ngon, còn mình thì ăn đồ cô làm. Cô biết anh không bỏ, nên còn bao nhiêu đều trút hết vào bát mình, cố ăn hết để anh được ăn ngon. Không ai nói gì, nhưng việc đó anh thu vào mắt, đặt vào tim. Ví như, cô có tiền, chỉ muốn ăn đồ ngon, nhưng bát mì nấu hỏng cô vẫn ráng nuốt, vì cô biết nếu là anh sẽ không nỡ đổ đi. Chẳng biết từ lúc nào hai người bắt đầu ý thức mình đang sống với đối phương, quan tâm đến cảm nhận và quan điểm sống của nhau.
Chỉ là một chuyện tình như bao câu chuyện khác nhưng cái cách mà họ dần đến bên nhau, cảm nhận nhau từ những hành động hết sức bình thường, khiến cho người đọc cảm thấy phảng phất chính mình trong nhân vật ấy. Không quá kịch tính, không quá ảo tưởng về một tình yêu lãng mạn chỉ có trên giấy, “Phồn Giản” kể một câu chuyện chân thật, mà trong đó, nhân vật sống thật với cảm xúc của mình. Yêu thì thể hiện, không thích thì không làm, không muốn hiểu lầm thì giải thích,… Tất cả mọi diễn biến đều như đang kể chuyện, không cần phải tưởng tượng, chỉ đơn thuần là ngồi xem và thưởng thức.
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Tác giả: Hàm Yên
Thể loại: Hiện đại, thực tế, nữ truy, nam chính khuyết tật, thâm tình, sạch sủng sắc, ý nghĩa, HE.
Số chương: Hoàn (91 chương + 8 phiên ngoại)
“Ôm em đi, Diệp Tư Viễn!”
“Tiểu Kết, có lẽ cả đời này, anh cũng không thể ôm em…”
Vậy cũng không sao cả, Diệp Tư Viễn. Chỉ cần anh ở bên em, tất cả những điều anh không thể làm được, em sẽ làm thay anh.
Những việc mà Diệp Tư Viễn không thể làm, có rất nhiều. Anh không thể ôm cô, không thể vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, không thể dắt cô đi tản bộ, không thể bế khi cô ngã, không thể đánh nhau khi cô bị ức hiếp… Bởi vì, anh… không có tay!
Đúng vậy, một tai nạn vào năm 11 tuổi đã cướp đi hai cánh tay Diệp Tư Viễn, cũng cướp đi tuổi thơ và tất cả hoài bão của anh. Đến tột cùng là cảm giác như thế nào khi tất cả mọi thứ đang rất tốt đẹp, bỗng chốc tan thành mây khói? Không ai biết. Chỉ biết rằng, thời khắc của hiện tại, Diệp Tư Viễn đã vượt qua quãng thời gian khắc nghiệt đó để có thể đứng tại nơi đây. Dùng cách thức rất riêng của mình, một lần nữa tiến vào cộng đồng và gặp được Trần Kết.
Trần Kết 18 tuổi, xinh đẹp động lòng người, lần đầu tiên gặp Diệp Tư Viễn cũng không phải là ấn tượng tốt đẹp gì cho lắm, nhưng tuyệt đối in sâu. Lợi thế của tuổi trẻ chính là không biết sợ là gì. Vì thế, Trần Kết mạnh mẽ tiến lên, tiếp cận Diệp Tư Viễn. Trước con mắt của biết bao người, đây có thể là hành động dũng cảm, cũng có thể là hành động xuẩn ngốc. Nhưng Trần Kết không quan tâm. Cô thích anh, vậy là được rồi.
Có điều, Diệp Tư Viễn không giống người bình thường. Từ khi mất đi cánh tay, sự tự tin của anh cũng khuyết một mảng lớn. Anh cho rằng, Trần Kết vì nông nổi nhất thời mới có suy nghĩ như vậy. Cho dù bản thân anh cũng có chút ý tứ với cô ấy, nhưng nếu vì sự ích kỷ của bản thân mà làm lỡ dở cuộc đời của một cô gái, Diệp Tư Viễn nhất định không đồng ý. Thế nên, anh cự tuyệt.
Trần Kết cũng không phải là cô gái bám dính, cô xinh đẹp, lại độc lập như vậy, anh không cần thì cô cũng không tiếc. Thế nhưng, từ khi gặp nhau đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến hai người vô tình hoặc hữu ý ở chung một chỗ. Tuy ngoài mặt Diệp Tư Viễn từ chối, nhưng thỉnh thoảng hoặc đâu đó, anh vẫn để lộ ra một chút tâm ý dành cho cô. Trần Kết thông minh lanh lẹ, bắt được điểm mấu chốt liền ra đòn quyết định.
“Diệp Tư Viễn, em bắt đầu thấy nhớ anh rồi.”
… “Tiểu Kết, anh không chắc chắn…”
“Nhưng em chắc chắn! Diệp Tư Viễn, em chắc chắn!”
Sự kiên định trong giọng nói của cô, sự quyết tâm trong ánh mắt của cô, đã khiến Diệp Tư Viễn có một khát khao mà đã rất lâu rồi anh mới có lại được. Anh… muốn thử yêu đương.
Chỉ là muốn thử nhưng không ngờ thử đến nghiện luôn. Trần Kết 19 tuổi xuân sắc ngời ngời, hoàn toàn chủ động. Diệp Tư Viễn 22 tuổi thanh niên trưởng thành, bị dụ dỗ rơi vào lưới tình không cách nào thoát ra. Những chuyện này xảy ra với cả hai có lẽ là quá sớm nhưng biết làm sao được? Ai đó đã từng nói, có tình yêu làm cơ sở, việc phóng thích dục vọng chính là cách trực tiếp nhất thể hiện nỗi nhớ nhung. Diệp Tư Viễn và Trần Kết, chính là dùng cách này để khẳng định tình cảm dành cho đối phương. Ở phương diện này, họ thật sự rất hòa hợp.
Sẽ có rất nhiều người cho rằng, tình yêu này quá đỗi diệu kỳ, quá đỗi hoang đường. Nhưng sự thực trong cuộc sống, có rất nhiều người gặp phải tình huống như vậy. Vì một lý do nào đó, họ không còn một thân thể kiện toàn nữa. Nhưng lựa chọn cách vượt qua như thế nào, thay đổi tương lai ra sao lại mỗi người mỗi khác. Vậy nên mới nói, con người có thể không hoàn mỹ về thân thể, nhưng nhất định không được để tâm hồn mình khiếm khuyết.
Ám Yến
Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài
Thể loại: Hiện đại thực tế, nam khuyết tật – nữ sinh viên, thâm tình, HE.
Số chương: Hoàn 58 chương
Đêm bán thân đầu tiên của Thái Đường Yến, là do Thường Minh mua. Cô có nên cảm tạ ông trời thương xót vì ít ra anh không phải là một tên biến thái thích bạo lực hay không? Hỏi câu này, trong lòng cười một tiếng tự giễu. Cô có lựa chọn sao?
Thái Đường Yến đỗ đại học, nhưng không có tiền. Đúng hơn là cô không có gì cả, ngoài một người bố dượng nhu nhược, một người mẹ đang điều trị ung thư, một người anh khác cha khác mẹ nghiện cờ bạc và một tương lai tối đen phía trước. À mà không, cô làm gì có tương lai.
Sau lần đó, Thường Minh đưa cho cô một sợi dây, kéo cô vào cuộc sống của anh. Đừng vội mừng cho Yến tử, chẳng qua là vì anh không quên được người cũ, nên mới hứng thú với gương mặt hao hao giống người ta của cô mà thôi. Không sao, giao dịch thôi mà. Dù Thường Minh bao nuôi cô vì lý do gì, thì cái cô nghĩ đến cũng chỉ là tiền mà thôi.
Chính vì sự liên kết giữa họ là tiền, Thường Minh kiếm được tiêu được, cho nên chỉ sau một thời gian ngắn, đường ai nấy đi. Nhưng mà, Yến tử không muốn quay lại con đường ấy nữa. Dù cô rất sợ những trận đòn của thằng anh trai đốn mạt ấy, nhưng cho đến lúc này, người đã chạm vào cô chỉ có duy nhất Thường Minh mà thôi. Cô tự an ủi, mình vẫn còn giới hạn, mình vẫn có thể quay đầu.
Yến tử đi tìm công việc khác, ít tiền nhưng sạch sẽ. Những tưởng sẽ chẳng thể nào gặp lại nhau nữa, nhưng thế mà lại gặp. Lần này là cô cứu anh. Thường Minh bị cướp, suýt chút nữa mất mạng. Yến tử nhỏ bé sợ sệt thế mà lại cưu mang anh. Cô phát giác bí mật mà anh vẫn luôn xem là nỗi nhục nhã của chính mình,
Thường Minh bị cụt chân. Thì ra tính khí quái đản của anh chính là từ đây mà ra. Có điều, Yến tử không quan tâm lắm, cô không ghê tởm, không xa lánh, chỉ xem anh là một người bệnh để chăm sóc. Vậy là lại ở cùng nhau.
Nhưng lần này không mang tính chất giao dịch, mà lại thêm một phần tình cảm. Thường Minh lớn hơn Yến tử tám, chín tuổi gì đó, là một người đàn ông trưởng thành và trải đời. Anh nhanh chóng nhận ra, cô gái nhỏ này không phải là kiểu tính cách dửng dưng, mà chính là một kiểu khép kín bởi hoàn cảnh. Cô lo sợ với mọi thứ xung quanh, nhưng lại vô cùng kiên cường chống đỡ. Lẽ ra Thường Minh đã có thể giúp cô, nhưng anh lại do dự không hiểu rõ chính mình. Thế là vuột mất.
Yến tử biết tình cảm của mình, nhưng không dám nhìn thẳng vào nội tâm. Cô lấy tư cách gì để thích người ta? Thế nên, cứ an phận quay về cuộc sống tối đen của mình thì hơn. Nhưng an phận đâu có nghĩa là được yên ổn. Nếu có trách, thì trách mẹ cô đã sinh ra một đống phân như cô mà thôi.
Còn có số phận nào bi thương hơn cô không? Là con rơi không được thừa nhận, cha ruột là giáo sư mà một đồng học phí cũng không muốn cho mượn, mẹ ruột không trút giận lên ai được thì đánh cô, anh trai thông đồng với người bạn thân lừa cô đi làm gái, khi bị phát hiện còn bán cô thêm lần nữa.
Cuộc đời Thái Đường Yến là như vậy đó. Cho nên đến sau này, lúc Thường Minh hỏi cô vì sao lại chấp nhận lời tỏ tình của anh, cô bé nói: “ Bởi vì anh không đánh em.”
Đau đến nhói lòng. Một cô gái còn rất trẻ, bọc mình lại trong những nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng lại dạy cho Thường Minh cách chấp nhận hiện thực. Cô nói, nếu anh dám nhìn thẳng vào khiếm khuyết của anh không oán không thán nữa, em sẽ đối diện với tình cảm của chính mình.
Họ lại lần nữa ở bên nhau. Rồi cũng dần dần tháo gỡ được những khúc mắc trong lòng. Tuy rất khó khăn, nhưng cả hai đều cố gắng. Chưa được bao lâu, lại có sóng gió. Những sự việc xưa cũ, liên quan đến tai nạn của anh, liên quan đến mối tình đơn phương có gương mặt giống cô, liên quan đến gia thế thực sự của cô, tất cả được phơi bày như những vết sẹo xấu xí sưng tấy mỗi khi trở trời.
Không sao cả, lâu dần thì sẽ quen thôi. Lúc anh đau, em sẽ ở bên cạnh an ủi anh. Lúc em đau, anh sẽ ôm em vào lòng. Chúng ta cùng nhau vượt qua, được không?
Thường Minh và Yến tử giống như hai người ở dưới nước hô hấp cho nhau vậy. Anh biết bơi, thỉnh thoảng sẽ ngoi lên mặt nước lấy không khí rồi lại lặn xuống truyền cho cô, nhưng đó không phải là sống. Anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi khi lặn ngụp như vậy, nhưng điều mà anh muốn làm cho Yến tử còn nhiều hơn thế. Anh muốn cô có một cuộc đời thực sự, không phụ thuộc, không hèn mọn như bây giờ. Nên anh để cô đi. Thường Minh dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy cô lên khỏi mặt nước. Anh đem tất cả gia sản mình kiếm được cho cô đi du học. Giống như bạn thân anh nói, cậu điên rồi, làm thế vì một đứa con gái có đáng không?
Thường Minh không biết. Anh cũng không dám xác nhận để cô đi rồi thì có tìm lại được không, nhưng ít ra đây chính là chuyện mà anh muốn làm cho cô nhất. Con người phải có kiến thức, nhất là phụ nữ. Để không ai coi thường, không ai bắt nạt. Đây chính là giá trị nhân văn.
Đừng Nên Gặp Lại
Tác giả: Tô Lưu
Thể loại: Hiện đại, hào môn, cường thủ, yêu hận tình thù, trinh thám, HE
Số chương: Hoàn 103 chương
Doãn Ước đã cho rằng mình sẽ quên được đoạn tình cảm yêu hận từng có với Kỷ Tùy Châu. Bởi lẽ, chính anh là người đã tàn nhẫn cắt đứt sợi dây yêu thương giữa họ. Và chính anh cũng đã cho cô biết được, để làm trái tim một người tan vỡ thì cần có bao nhiêu độc ác.
Năm đó, khi rơi vào lưới tình với Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước không hề biết rằng những năm tháng sau này của cô lại là mảnh ký ức tang thương đến vậy. Cô cứ như thế mà yêu anh. Nào ngờ, xoay người một cái chính là đau đớn đến không cách nào thở nổi.
Giờ đây, sau năm năm xa cách, họ đã gặp lại nhau. Anh vẫn là Kỷ Tùy Châu cao ngạo thâm trầm và lạnh nhạt. Nhưng Doãn Ước thì không như lúc trước được nữa. Cái giá cho tình yêu và thù hận của anh là đôi mắt cùng toàn bộ cuộc sống bình yên đã có. Doãn Ước – không thể nhìn thấy ánh sáng.
Cô đã phải mò mẫm từng bước đi trong bóng tối, đã từng sợ hãi và sụp đổ khi những biến cố lớn bất ngờ xảy ra. Cuối cùng, người đàn ông mà cô đem lòng yêu thương, người đã cùng cô đi qua đoạn đường thanh xuân tươi đẹp lại là người sẵn lòng biến cô thành quân cờ cho ván bài thù hận của mình.
Năm ấy, cô mất đi ánh sáng.
Năm ấy, em trai cô vào tù.
Năm ấy, tình yêu cô tan vỡ.
Năm ấy, cô trở về với trái tim đầy thương tổn và đau đớn.
Hóa ra, cô đánh mất tất cả rồi…
Bởi, “có những người trên đời, quen là để quên.”
Kỷ Tùy Châu đã cho rằng mình sẽ quên được người con gái ấy. Nhưng đến khi gặp lại mới biết rằng lý trí chỉ đang đánh lừa trái tim anh mà thôi. “Doãn Ước” – mỗi khi cái tên ấy cất lên là lòng anh lại đau nhói. Bởi vì, anh không cách nào quên được, cũng không hề muốn quên đi những yêu thương đã có. Chỉ là, đứng giữa ranh giới tình yêu và thù hận, mỗi bước đi của anh đều là thương tổn dành cho cả hai.
Chuyện năm ấy xảy ra như một vết dao rạch vào lòng anh. Bởi em trai cô chính là hung thủ muốn mưu sát em gái anh. Em gái anh may mắn sống sót nhưng đôi chân thì không thể đi lại như trước. Cho nên, tất cả mọi người đều phải trả giá, kể cả Doãn Ước.
Và anh đã làm được điều ấy. Anh đẩy cô một cái từ thiên đường xuống địa ngục. Anh biến một cô gái nhỏ hoạt bát vui tươi trở thành một cô gái mù lòa. Thậm chí, anh không hề biết rằng cô ấy đã từng suýt mất mạng… Mọi thứ bị thù hận che lấp mà nào đâu biết sự thật vẫn đang ẩn dấu đằng sau.
Nhớ nhung.
Đau đớn.
Chua xót.
Và anh nhận ra, cho dù thế nào thì anh vẫn không thể buông tay cô được.
Vì thế, nếu đoạn đường kia là bóng tối, hãy cùng nhau nhuộm đen lên thế giới này.
Tất cả những lời nói những hành động của Kỷ Tùy Châu bây giờ đều khiến Doãn Ước sợ hãi. Nhưng cô biết được cô cần anh. Vì chỉ có tên anh cùng quyền thế địa vị mà anh đang nắm giữ ở thành phố này mới có thể giúp cô tìm ra được sự thật vẫn đang ẩn dấu đằng sau để giải oan cho em trai và thoát khỏi bàn tay chết chóc của kẻ thù thật sự.
Nào ngờ, Doãn Ước lại bị cuốn vào vòng xoáy của những âm mưu đen tối. Mà cô chỉ là quân cờ nhỏ bé dẫn dắt mọi thứ biến chuyển theo. Mỗi người bên cạnh cô đều mang một chiếc mặt nạ giả dối.
Người ấy, đang đứng đằng sau thao túng cho câu chuyện thảm khốc này.
Người ấy, đang từng bước lấy đi mạng sống của những người bên cạnh cô.
Và người ấy, muốn đặt dấu chấm hết cho vận mệnh cùng tình yêu của cô và anh.
Người ấy, cứ thế ở bên cô, biết hết tất cả, nghiền nát tất cả, hận thù tất cả. Nhưng cô, lại không hề hay biết.
Thuật Đọc Tâm
Tác giả: Thanh Nhàn Nha Đầu
Thể loại: Hiện đại, ngọt sủng, hài, sạch, nam chính khiếm thính, HE.
Số chương: Hoàn 65 chương.
Tô Đường là một cô gái độc lập, mạnh mẽ, lạc quan và có chút khiếu hài hước. Từ nhỏ ba mẹ cô đã ly hôn, sau đó họ đều lập gia đình mới, không ai muốn nuôi cô nên Tô Đường về ở với bà ngoại, rồi cứ thế mà mỗi ngày chăm chỉ học tập hướng về tương lai. Thế rồi khi hai mươi tư mùa xuân đã trôi qua, khi Tô Đường đã hoàn thành xong khóa du học của mình, tốt nghiệp luôn một trường đại học ở bên Pháp mà cô vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai…
Về nước với hy vọng tìm kiếm việc làm, ổn định cuộc sống, tranh thủ tìm luôn một người yêu xóa bỏ kiếp FA, Tô Đường lên máy bay trở về quê hương. Và ngay tại sân bay ngày hôm ấy, Tô Đường gặp Thẩm Dịch.
Lần đầu gặp Thẩm Dịch, Tô Đường hoàn toàn không nghĩ đây là chàng trai sống trong một thế giới không có sự tồn tại của bất cứ âm thanh nào. Ngày hôm ấy, anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam, đứng tựa người bên chiếc xe SUV, khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười nhu hòa dưới ánh nắng rực rỡ. Trong khoảnh khắc đó, Tô Đường dường như cảm thấy cả thế giới đang vì anh mà ngừng chuyển động.
Ấn tượng đầu tiên của Tô Đường đối với Thẩm Dịch là một người đàn ông nho nhã, ôn hòa và hình như rất ấm áp. Sau này khi cô đã trở thành người bạn, người yêu và cuối cùng là người đi đến hết cuộc đời với Thẩm Dịch, cô mới biết anh không chỉ ôn hòa, ấm áp, bao dung mà còn rất lạc quan, kiên cường và mạnh mẽ.
Nói Thẩm Dịch là một con người như vậy, là vì một tai nạn khi bé mà anh mất đi thính giác, bỏ lỡ giai đoạn học nói, anh không thể nói chuyện như bình thường mà chỉ có thể giao tiếp bằng thủ ngữ và chữ viết, anh cũng không thể sinh hoạt như những người mạnh khỏe khác vì anh đã bị cắt bớt một phần ba dạ dày, cơ thể lúc nào cũng yếu ớt, lúc nào cũng bị những cơn đau hành hạ, bệnh viện chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai của anh, cho dù nó lạnh băng và chỉ toàn mùi khử trùng. Nhưng những khiếm khuyết ấy chẳng thể làm lu mờ một tâm hồn ấm áp, một nhân cách bao dung của Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch khiếm thính, anh cũng không nói chuyện được nhưng anh không tự ti mà luôn lạc quan, tin tưởng vào bản thân. Tin tưởng mình có thể khắc phục, có thể cải thiện mọi thứ tốt hơn, anh học cách đọc khẩu hình miệng để “lắng nghe” mọi người, để học tập tri thức. Anh tinh tế, ấm áp và luôn biết quan tâm đến những người xung quanh, dùng nhân tâm để đổi lấy nhân tâm, tuy đôi khi có tổn thương vẫn kiên định bước về phía trước.
Tô Đường và Thẩm Dịch quả thật là một cặp đôi vô cùng dễ thương. Trước mặt Tô Đường, Thẩm Dịch sẽ có những lúc rất ngốc nghếch, còn biết làm nũng, còn biết đỏ mặt. Còn trước mặt Thẩm Dịch, Tô Đường đặc biệt bao che khuyết điểm, đối với cô trên thế giới chỉ có hai loại người: người tốt và kẻ xấu, mà tiêu chuẩn phán đoán duy nhất, chính là Thẩm Dịch. Người nào bắt nạt Thẩm Dịch thì đó là kẻ xấu.
Có thể nói, “Thẩm Dịch rất giống cây mắc cỡ. Khi thương tổn đã quá nặng nề, không thể chịu đựng nổi thì sẽ cuộn chặt mình lại, cố chờ cho cơn tuyệt vọng qua đi, sau đó lại chẳng ngại ngần hé mở ngay giữa thế gian đã thương tổn mình.” Thật may, khi Tô Đường đã đến bên Thẩm Dịch, cho anh lời động viên khi anh đã sắp gục ngã, cho anh sự ngọt ngào khi anh chưa từng nếm…Tô Đường, cảm ơn em đã xuất hiện.
Kết: Trên đây là top truyện ngôn tình hiện đại hay nhất hiện nay mà mình muốn giới thiệu đến cho các bạn. Hãy thử đọc và cảm nhận thử xem, biết đâu bạn sẽ chọn được cho mình bộ truyện tâm đắc thì sao!